Mười bảy năm nay, tôi vẫn cô đơn và âm thầm bước theo bi kịch đau thương của thời thơ ấu, chưa từng hoảng loạn, cũng chưa từng chạy trốn.

Bởi vì nhiệm vụ của tôi chính là: âm thầm theo sau Hạ Thất Lăng, không buồn bã cũng chẳng phản kháng.