Thời Hàn bình tĩnh đứng thẳng lưng giữa đại sảnh xét xử, nghe quan xét xử cấp cao từng lời từng lời đọc tội danh của mình, một chuỗi thuật ngữ pháp luật khó đọc kia dài dòng tựa như tấm vải liệm[1] và cũng vô nghĩa như tấm vải ấy vậy.
"Chó Chu đâu mở cửa!"
Chu Nam Trạch tỉnh giấc mò điện thoại trên đầu giường.
Mở màn hình lên đã thấy 12 giờ trưa.
Cậu lọ mọ bò dậy mở cửa, kéo then cài ra đã thấy Quách Tử Thật đứng bên ngoài.