Ở giữa con ngõ nhỏ có một cửa tiệm trông khá sạch sẽ, bên ngoài treo biển cắt tóc, giờ đang là chiều, tình hình kinh doanh không được tốt lắm, mấy cô gái uể oải ngồi trên sô pha đợi khách. Lăng Kính Hàn chẳng thêm gõ cửa, đi thẳng vào trong, xem chừng là khách quen ở đây.
Xe tải lái vào trong thành phố, lúc ấy trên đường vắng vẻ, Ngô Chí Quang đang lúc nửa tỉnh nửa say giẫm chân ga đến cùng. Thình lình, phía trước nhảy ra một bóng đen, băng ngang qua giữa đường! Ngô Chí Quang mặc dù có vài phẩn chếnh choáng, nhưng vẫn có thể thấy rõ, đó là một người!
Trác Mộc Cường Ba, cao một mét tám mươi bảy, chính xác là lưng hùm eo gấu, tóc dài, da mặt màu đồng cổ, toàn thân không chỗ nào không toát ra sức mạnh không giấu nổi.