Truyện đô thị là một thể loại văn học tập trung vào cuộc sống và xã hội hiện đại trong các thành phố. Thể loại này thường khám phá và mô tả cuộc sống của nhân vật chính trong môi trường đô thị, với các yếu tố như tình yêu, gia đình, công việc, bạn bè và những thách thức đặt ra bởi cuộc sống hiện đại. Truyện đô thị thường tập trung vào các nhân vật sống trong thành phố và gặp phải những vấn đề và mâu thuẫn của xã hội đô thị. Nó có thể đề cập đến các vấn đề như cuộc sống vội vã, áp lực công việc, khủng hoảng tình cảm, xung đột gia đình và đấu tranh để tìm kiếm ý nghĩa trong cuộc sống.

Cốt truyện của truyện đô thị thường xoay quanh cuộc sống hàng ngày của nhân vật chính và những mối quan hệ của họ với những người xung quanh. Nó có thể mô tả cuộc sống trong khu phố, nơi làm việc, trường học, và các địa điểm đô thị khác, tạo ra một bức tranh chân thực về cuộc sống thành thị. Truyện đô thị thường mang đến những câu chuyện gần gũi và đời thường, nắm bắt được tâm lý và trăn trở của con người trong môi trường đô thị. Nó có thể đề cập đến các vấn đề xã hội, như đấu tranh giai cấp, bất công xã hội, quyền lực và sự bất an trong thành phố.

Thể loại truyện đô thị có thể mang đến những thông điệp về tình yêu, lòng tin, ý chí và khả năng vượt qua khó khăn trong cuộc sống thành thị. Nó tạo ra sự đồng cảm và kết nối với độc giả, khi nó phản ánh và mô phỏng các trạng thái tâm trí và tình cảm của con người trong môi trường đô thị. Những truyện cực kỳ hot trong thể loại ô thị đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Trêu Chọc Hôn Nhân, Thiếu Chủ Bí Mật, Thiên Đạo Hệ Thống hay Tình Yêu Và Tội Ác.

Làm người ở rể được ba năm, Trần Minh Triết đã quen với cuộc sống như thế này. Nhưng khi anh đã quen với cuộc sống như thế này thì lại có người tới khuấy đảo nó lên.
"Nhạc Huy, đưa thùng rượu tới đây!" "Nhạc Huy, nhanh quét dọn nhà vệ sinh đi, còn đứng ngây ra đó làm gì, y như cái đồ đần độn!” Một gã đàn ông trẻ tuổi ném mạnh cái chổi vào người Nhạc Huy, vênh váo tự đắc mắng chửi.
“Anh có nhà không?” “Không có!” “Anh có xe không?” “Không có!” “Tài khoản của anh có trên bảy con số không?” “Không!” “Anh có việc làm không? Tiền lương mỗi năm được bao nhiêu?” “Không có!”
"Muốn tôi trở về nhà họ Trần?" Tại thành phố Thương Châu, trên lối dành riêng cho người đi bộ trước cửa một nhà hàng, Trần Phong mặc một bộ đồng phục giao hàng màu vàng, vẻ mặt thờ ơ.
“Nhịp tim chỉ còn 45, dấu hiệu sống của bệnh nhân đang yếu dần.” “Nhịp thở giảm, tăng lượng oxy!” “Chuẩn bị máy tạo nhịp tim!” ...... “Không xong rồi, chuẩn bị thông báo cho người nhà đi”.
Thành phố Hải Đông, sân bay Phổ Tây. Diệp Phàm xách chiếc túi xách quân đội màu xanh, bước ra khỏi sân bay. “Tám năm rồi, Hải Đông thay đổi nhiều quá.” Nhìn quảng trường phồn hoa trước mặt, trong lòng Diệp Phàm không khỏi cảm khái.
Nam nữ tỉ lệ bảy so một, một đôi bách hợp bảy đôi cơ. Thật là một khối sinh hủ căn cứ tốt a.
"Người nhà bệnh nhân, anh chị đã nợ 10 vạn tiền viện phí rồi, trong ngày hôm nay nếu không nộp bổ sung và nộp thêm 20 vạn tiền viện phí, bệnh viện sẽ cho bệnh nhân ngừng thuốc".
Vương Dĩ Cầm vừa xuống máy bay đã vội đón taxi, mệt mỏi xõa tóc ra, nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc.