“Anh đại, điện thoại của anh kêu kìa.”

Cù Yến Đình ngồi ở ghế phó lái, mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh Italy, ánh mặt trời chiếu vào biến màu yến mạch của áo sơ mi thành màu bơ, tay áo xắn lên hai lần, trên cổ tay lộ ra đeo một cái đồng hồ lỗi thời màu nâu.

Những hàng cây ngọc lan trong nội thành tựa như đều đã nở bung sau một đêm, trắng xoá cả một mảng, một chiếc xe thương vụ màu đen chạy vụt qua, hướng về khuôn viên của “Viễn thông Hạng Việt”, chầm chậm dừng lại trước cửa toà nhà lớn.

Tài xế nói: “Hạng tiên sinh, đã tới công ty rồi.”