Cuối cùng Đường Gia cũng đến được thành phố này, gió biển mát lạnh hòa cùng vị mằn mặn phảng phất trong không khí. Lái xe năm giờ liền cuối cùng đỗ
Hương vị ngọt ngào của sữa hòa cùng vị đắng của cà phê, ngẫu nhiên gặp nhau, đến tột cùng là ngọt ngào hay khổ đau…cũng giống như giữa hai người? Liệu có thể liếc mắt là nhìn thấy đáy cốc, có thể có những kết cục nào?
Từ huyện Giang Ninh đến Kinh Thành, tất nhiên không thể không qua Giang Nam. Để đến Giang Nam không thể không qua thành Yến Tử.
Ban đêm, phủ Thanh Châu, đài Vân Tạ, mưa to như trút nước. Đầu mùa xuân, đêm tối vẫn còn chút lạnh lẽo, chiếc lò lớn mạ vàng trong căn phòng lẳng lặng đốt gỗ trầm hương, khói vấn vương không một tiếng động.
“Theo tin tức của các bên có liên quan, hai ngày trước khi vượt Ni Tát ở thành Ma Quỷ, nghiên cứu viên trẻ tuổi Đỗ Vi Ngôn của Viện Khoa học xã hội Trung Quốc(1) mất tích đến nay vẫn không rõ tung tích.
Lúc Thư Hoàn mở cửa, ba người trong phòng đang nói chuyện rất rôm rả. Chẳng hiểu tại sao vừa thấy cô, họ đều im lặng rồi đưa mắt nhìn nhau, người thì đọc sách, người thì chơi điện thoại di động.
Tôi có thể cảm nhận được nét bút lướt trên mặt giấy, vừa sột soạt lại vừa nhẹ nhàng. Đầu ngón tay của bác sĩ mổ chính nhẹ nhàng ngừng lại trên mặt tôi, giọng nói trầm thấp: "Cô Bạch, trước khi tiêm thuốc mê, tôi hỏi lại lần cuối, cô nhất định phải làm thật ư?"
"Đả đảo chủ nghĩa Đế quốc!" "Chính phủ phải thu hồi Tô Giới!" ...... Từng đợt tiếng khẩu hiệu vang lên trên đường phố Dĩnh Thành.