Nhặt được bé con thỏ trắng.
Trời gió thu chợt se lạnh.
Gặp được một mỹ thiếu niên
“Cậu là anh em tốt của tôi!” Trịnh Nghĩa Minh trước khi đi vỗ vỗ trên vai Tạ Khôn, mặt đầy vui mừng thêm cảm kích, nói xong xoay người liền đi vào trong rừng, không chút do dự.
Tại chân Yên sơn, cửu vĩ hồ vương Bạch Lê trong lúc gặp phải thiên kiếp đã được một thư sinh bán chữ kiếm sống che ô chặn lại tầm mắt của Thiên Lôi, làm lỡ canh giờ nên đã tránh được kiếp số được định sẵn trong mệnh của mình.
Đường Đường lúc mới tỉnh lại bị hỗn loạn trong mấy phút, sau khi ôm đầu đập đánh tự ngược lần thứ n mới dần dần nhận ra được mình đang ngồi trên giường bệnh bệnh viện.
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
* Dỗi –
怼
: Một từ được dân mạng Trung Quốc sử dụng trên mạng mang nghĩa là “xử lý”, “cho biết tay”.
Mặt trời lặn dần, ánh đèn trong ngõ nhỏ cũng dần dần mờ theo.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tú tài đáng chết! Sau này còn dám liếc hồ li tinh cách vách, bà liền lấy dao giết heo này móc mắt ngươi!"