Giây phút anh bước vào cửa, nhìn vào nét mặt, cử chỉ của anh, cô sẽ quyết định xem nên để niềm vui vỡ oà ra, hay từ từ lặng lẽ mà nhụt chí nản lòng.
Lục Quyển Nhĩ lập cập chạy, trong lúc bị xô đẩy vẫn thầm vui mừng trong lòng, may mà mình vẫn chưa phải người cuối cùng.
Ngồi trên xe của Lâm Tự, không hiểu sao Lăng Lạc Trần lại nghĩ tới việc dùng hình ảnh chiếc đò để hình dung mối quan hệ giữa hai người. Cô chỉ cần lên đò ngồi, tất cả những việc khác đã có anh lo liệu. Chèo đi đâu, lúc nào xuống đò, đều do anh quyết định.
Cố Thả Hỷ, một cô gái với dung mạo bình thường, tính cách bình thường, thậm chí cả đầu óc cũng bình thường. Cô được ví như một ánh sao giữa bầu trời ban ngày, không phải vì nói không đủ sáng mà bởi vì ánh hào quang của nó đã bị ánh mặt trời che lấp hết rồi.