Truyện đoản văn là một thể loại truyện ngắn, có đặc điểm là sự tập trung vào một câu chuyện ngắn và gọn nhẹ. Thường được viết trong một số trang hoặc đoạn văn ngắn, truyện đoản văn có thể truyền đạt được một thông điệp, một cảm xúc hoặc một tình huống đặc biệt. Dưới đây là mô tả về truyện đoản văn:

Truyện đoản văn hài hước: Truyện đoản văn hài hước thường tạo ra những tình huống hài hước, kỳ quặc và mang tính giải trí cao. Chúng thường xoay quanh các sự cố nhỏ, các tình huống đùa cợt hoặc những trò đùa lố bịch, nhằm gây tiếng cười cho độc giả.

Truyện đoản văn tâm lý: Thể loại này tập trung vào tâm lý nhân vật và những cung bậc cảm xúc của họ. Chúng có thể là những câu chuyện ngắn về tình yêu, đau khổ, hạnh phúc, luyến tiếc hoặc sự mất mát. Truyện đoản văn tâm lý thường mang đến cảm nhận sâu sắc và suy ngẫm cho độc giả.

Truyện đoản văn tình cảm: Thể loại này tập trung vào các mối quan hệ tình cảm, tình yêu và tình bạn. Các câu chuyện ngắn trong thể loại này thường tả lại những khoảnh khắc đáng nhớ, những mẩu chuyện lãng mạn hoặc những trải nghiệm tình yêu đau thương.

Truyện đoản văn kỳ ảo: Thể loại này tạo ra một thế giới kỳ lạ, ma mị và phi thực tế. Chúng có thể xoay quanh những hiện tượng siêu nhiên, những cảnh quan kỳ quái hoặc những sự kiện không thể giải thích bằng lý thuyết thông thường. Truyện đoản văn kỳ ảo thường mang đến sự thích thú và sự bất ngờ cho độc giả.

Truyện đoản văn thường có cấu trúc súc tích, ngắn gọn, và thường nhấn mạnh vào một ý chính hoặc một cảm xúc. Chúng là một hình thức văn học nhẹ nhàng, dễ tiếp cận và thích hợp cho việc đọc giải trí trong thời gian ngắn. Bên cạnh đó, còn có những truyện đáng phải đọc trong thể loại truyện đoản văn như Kim Chủ Không Yêu Tôi Chút Nào, Ngọn Lửa Rực Cháy, [Tản Mạn] Tuổi Thanh Xuân hay ABO Chi Mạt Thế Chiếm Đoạt.

Khi quan binh xông vào nhà ta, ta đang cầm dao giết heo.

Trong chớp mắt, hàng chục thanh đao chĩa về phía ta, sẵn sàng tấn công.

Ta lập tức ném dao, quỳ xuống: "Đại ca, ngài không phải mới thu thuế sao?"

Bọn họ không nói chuyện với ta, chỉ phớt lờ và áp giải ta đi.

1

Hôm nay là ngày cưới của tôi và Giang Hạo. Lúc này, tôi đang mặc váy cưới lái xe ô tô đi lang thang không mục đích.

1,

Lạc Hành Huyên, bạn cùng bàn của tôi, đang khát nước, đưa cho tôi năm tệ để mua một chai Evian*.

(*) nước khoáng thiên nhiên từ dãy núi Apls.

Còn tôi là Nhan Trú, một người nghèo, ngay cả mua giấy nháp cũng phải lên Pinxixi.

01

Trấn Bắc Hầu phu nhân mắc bệnh nặng, các danh y trong kinh thành đều bó tay.

Diệp Dung phi khóc lóc cầu xin Hoàng đế dán hoàng bảng, chiêu mộ thánh y cứu mạng mẫu thân của nàng.

Ta gỡ hoàng bảng trên phố và bị đưa đến Hầu phủ.

Thành phố Ly này không thể so với thủ đô, nhưng lại có cảnh non xanh nước biếc, con người đôn hậu hơn so với ở thủ đô.

1.

Cái thôn này thật sự rất nghèo.

Nghèo đến mức bé gái không xứng được ăn cơm, chỉ có thể gặm mấy quả dại cứng đến rụng răng, cầm bụng bằng nước lã.

Em đã loanh quanh ở đây vài ngày.

[P1]

Tôi là vợ được cưới hỏi đàng hoàng theo tam thư bát lễ của Lộc Văn Sinh.

Nhưng hắn là một người đọc sách chịu ảnh hưởng của tư tưởng mới.

Gh/ét nhất là kiểu phụ nữ phong kiến như tôi.

1.

“Em nhớ chị là bác sĩ, em muốn nhờ chị giúp một việc.”

Nữ chính Hạ Hi Hi hơi lo lắng, đôi mắt long lanh như nai con bất lực nhìn tôi chằm chằm.

Trì Tranh bước ra khỏi cánh cửa tù giam, bộ dạng thả lỏng như đi sang chơi nhà hàng xóm trong một ngày nắng đẹp. Ánh nắng phủ khắp người hắn, không hề gắt mà rất nhẹ nhàng, thoải mái. Hắn hé mắt, trên mặt không có biểu tình gì, không mờ mịt, không hối hận, không buồn bực, cũng không vui vẻ.