Trên một cung đường ở thành phố nọ, người người tấp nập qua lại. Vì là ban đêm nên có rất nhiều người ra ngoài dạo phố. Trong đó, có một thanh niên cao tầm 1m 70, làn da trắng hồng, đôi môi đo đỏ đang vội vã chạy trong lo sợ. Anh thanh niên đó là Lãng Minh.
Thời gian trôi qua, một khoảng thời gian không quá dài không quá ngắn để quên đi một người. Đến giờ, nỗi đau mất Lãng Minh trong Tần Thiên Lăng đã một phần nguôi ngoai.