*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Em chết, tôi sẽ giết cha mẹ em, giết cả nhà em." Đoàn Dịch Phong tiếng nói trầm thấp, lạnh lùng uy h**p. •••
Tuyết lớn rơi lả tả gần hai canh giờ. Cửa của Dưỡng Tâm Điện đóng chặt, dưới mái hiên treo những chiếc đèn lồng cung đình tinh xảo, mấy năm sau còn chưa gỡ xuống.
Edit: Thiên Trường Beta: LinYuan, Aimée, Tuyết Tuyết “Đến Lộc Cảng tìm tôi, có kinh hỉ cho cậu.” Thời điểm Trương Mục nhận được tin nhắn thần bí ấy, cũng là lúc cậu vừa nộp đơn từ chức, đang dọn dẹp vật tư chuẩn bị ra khỏi công ty.
Hạ Hi còn chưa mở mắt, dạ dày đã co thắt dữ dội, đau đớn tựa tra tấn khiến cậu gần như ngạt thở, cuộn mình ôm chặt bụng, cả người cậu nhễ nhại mồ hôi, mặt cắt không còn giọt máu, xương gò má nhô cao, đôi mắt ảm đạm không còn nét rạng rỡ thường ngày.
Vừa vào mùa đông, nhiệt độ trong thành Tây Phong nhanh chóng giảm xuống, nhất là vào đêm, từng bông tuyết như lông ngỗng bay lả tả, rơi xuống thôn trang. Trời cao hoàng đế xa, trong Tô gia Ngư thôn ánh nến đã tắt, từ xa nhìn lại chỉ thấy một khoảng không đen kịt nặng nề.