Một tiếng “ting” vang lên, ở bên dưới góc phải màn hình máy tính bất ngờ hiện ra một cửa sổ nhỏ, báo có email vừa được gửi tới. Đàm Bân đang vùi đầu soạn bản tóm tắt cuộc họp, đưa mắt liếc nhìn mà chẳng mấy quan tâm.
"2, 3, 4...". Tôi thả hai tay vào túi áo khoác, nhìn chăm chăm con số đang nhảy trên biển báo thang máy, trong lòng vô ý thức đếm nhẩm theo. Bàn tay tôi vì một nỗi lo lắng mơ hồ, bỗng dưng ướt đẫm mồ hôi.
Cuộc đời mỗi người Luôn có những bí mật khó nói ra Những tiếc nuối chẳng thể vãn hồi Những giấc mơ chẳng thể chạm tới Và những mối tình chẳng thể nào quên… Điều Nghiêm Cẩn căm hận nhất trong cuộc đời là cái ngày mẹ chọn sinh ra anh.