Alpha trẻ tuổi dựa vào ghế sofa da, áo thun nửa tay màu đen trên người bị tư thế ngồi lười biếng của hắn ngồi làm cho nổi lên mấy nếp gấp, hắn không yên lòng nhìn chằm chằm vào một bức tranh vẽ nguệch ngoạc của đứa bé lớn tuổi trên vách tường trong phòng trà.
Tiêu Dương giơ hai tay lên, chậm rãi xoay người đối mặt với Ngải Liên, đôi mắt vẫn cong hình lưỡi liềm, cười nhẹ giải thích: "Đem đồ vô dụng đưa cho người cần cái này thì tính là cái gì chứ, tôi cũng thường đem chai nước khoáng trong nhà tích góp lại để lại cho lão thái thái nhặt rác kìa."