Mùa đông năm 1998,
Đồng Thành, là một thị trấn bình thường, sâu trong đất liền, hoang vu lạc hậu.
Bệnh viện Nhân Dân Số 1 Đồng Thành là bệnh viện công tốt nhất ở đây, hàng ngày ra ra vào vào rất nhiều người, gần như ngày nào cũng nghe được tiếng xe cứu thương kêu inh ỏi.
“Nhóc, hôm nay buôn bán không tệ nha, kiếm được không ít đúng chứ.” Hoa đăng vừa lên, ở ngoại vi khu du lịch, các du khách nhộn nhịp vừa chụp hình, vừa đi dạo quanh những sạp hàng bên đường, so với đi vào khu du lịch mua mấy đồ kỷ niệm lừa tiền, thà ở bên ngoài dạo những sạp ven đường đào ra vài
Ngày cuối cùng của mùa hè năm 2000, khí trời vô cùng oi bức, từng luồng mây đen như mực nghênh ngang chiếm hết không trung khiến người ta gần như không thở nổi, chim chóc sâu bọ bình thường hay kêu rả rích huyên náo đều trốn sạch, trong không khí ngập tràn sự âm trầm khó thở.