Trì Tranh đã theo dõi một người hơn nửa tháng rồi.
Trong mười năm qua, hắn đã gặp nhiều người, có nhiều cảm giác tương tự, mỗi lần đều thất vọng, mỗi lần đều hụt hẫng, Trì Tranh đã có thể bình thản đối diện.
“Vương gia…” Thị nữ muốn nói lại thôi, do dự lên tiếng, “Đã ba ngày liền, Vương gia đều không ăn không uống, thân mình sẽ không chịu được a…”
Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Hiện giờ là lúc bị giam lỏng, không ăn không uống thì làm sao? Để xuống đi.”
“Thẩm thúc thúc…”
Thẩm Thời Thích nhìn thiếu niên có chút mất tự nhiên trước mắt, bật cười nói: “Đừng căng thẳng, ngồi đi. Còn nhớ lần chúng ta gặp mặt trước đây không?”
“Chúc mừng chúc mừng chúc mừng anh nha~ Chúc mừng chúc mừng chúc mừng anh nha~ Chúc mừng chúc mừng chúc mừng anh nha~ Chúc mừng…”
Thư Dật bật dậy một phen chụp lấy cái đồng hồ báo thức, mắt nhập nhèm lầm bầm “Diệp Tiểu Phi, con mẹ nó nhà cậu…”
Diệp ảnh đế ngả người trên sofa, cuốn kịch bản dày mở ra trên đùi, phần lời của anh đã bị cẩn thận đánh dấu bằng bút dạ xanh lá nhạt. Diệp Lan tiện tay thì lật, mắt thi thoảng lại liếc về phía cái di động đặt cạnh tay trái.
Năm phút rồi, điện thoại vẫn im lìm.
Lăng Tiêu, tôn tử duy nhất của Thọ Khang Hầu gia, năm nay mười bốn tuổi, trưởng thành, chính trực.
“Thái tử…… Thái tử…..”
Kỳ Kiêu khẽ mở mắt phượng, thấy trời bất quá chỉ vừa rạng sáng lại nhắm lại mắt, thoáng nhíu mày: “Làm sao?”
“Chương trình thực tế bốn ngày năm đêm hay sự gượng gạo và hành động hệt như kịch bản? Lịch Phong và Hàn Thời bùng nổ tin đồn ly hôn, ba năm tình cảm đã đến hồi kết?”
“Tại em vi phạm hợp đồng trước, công ty phạt thế nào em cũng chấp nhận.”
“Anh Cảnh… Lần này em có lỗi.” Giang Trì rít một hơi thuốc dài, dụi đầu lọc vào gạt tàn, nói nhỏ: “Đền bù hợp đồng cho công ty xong, em sẽ trả lại anh phần của anh.”