Thuần Khiết gặp Tiêu Ức Sơn trên máy bay.
Đêm lạnh như nước, trăng sáng nhô cao.
Diệp Cô Dung đứng trước gương, quàng thêm chiếc khăn màu
hồng quanh cổ, khoác thêm chiếc áo gió màu đen, chải lại mái tóc dài,
sau đó ngắm mình trong ba giây rồi xoay người bước ra khỏi cửa.
An Duyệt Sinh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một
ngày Phong Bình thực sự rời xa anh.
Suốt cả mùa thu, Mộ Dung Thu Thủy đều đi dạo loanh quanh đường phố lớn phía Tây gần thành Lạc Dương. Trong hẻm nhỏ đầu đường có một quán mì đêm của lão Trương rất quen thuộc với hắn, trước sau đều gọi Mộ Dung công tử.
Sắc trời sầm tối, một đám mây ngũ sắc lớn kéo dài ngưng tụ tại phía
chân trời, hai màu xanh tím xanh đậm dần dần nhuộm khắp, đan vào nhau
chẳng khác nào một tấm lụa huyền ảo khoác lên bầu trời của thành Toàn
Suốt cả mùa thu, Mộ Dung Thu Thủy đều đi dạo loanh quanh đường phố lớn phía Tây gần thành Lạc Dương. Trong hẻm nhỏ đầu đường có một quán mì đêm của lão Trương rất quen thuộc với hắn, trước sau đều gọi Mộ Dung công tử.