Mặt trời sắp xuống núi.
Tà dương tàn đỏ, xuyên thấu qua song cửa sổ nho nhỏ chiếu vào phòng giam, càng tăng thêm vẻ buồn bã.
Đổng Phi hoảng sợ phát hiện, hắn không ngờ đã biến thành trẻ con .Bên cạnh hắn còn nằm một nữ nhân, một nữ nhân có tướng mạo rất thanh tú nhưng đã không còn có hơi thở.Mà nơi hắn nằm cũng phi thường xa lạ , mọi người đều mặc cổ trang , hơn nữa ngôn ngữ tựa hồ rất xa lạ .Duy nhất có thể xác định n
Ngày mùng 1 tháng 3 năm Tần Vương Chính thứ hai mươi sáu, một trận giông tố qua đi, sắc trời vẫn âm trầm như trước không có chút dấu hiệu nào
chuyển biến. Mây đen cuồn cuộn, thỉnh thoảng mơ hồ có tiếng sấm vọng
đén, dường như sắp có một trận bão tố lại đến lần nữa.
Sáng sớm
ngày mùng hai tháng hai, theo tiếng chuông của chùa Đại tướng quốc vang
lên. Những con gió xuân tràn về chấm dứt ba ngày mưa phùn liên tiếp. Cả
không gian như được gột rửa chỉ còn lại một màu xanh lam. Mặt trời ló
rạng chiếu rọi ánh sáng khắp mọi nơi.
Nữ nhân này nằm trên người của Lý Kiến Quốc, hai tay cố gắng chống đứng lên, giống như sợ rằng đè nặng lên trên người của Lý Kiến Quốc.
- Bảo bảo, không có chuyện gì đâu, con đừng sợ.
Nữ nhân cúi đầu xuống, vừa vặn tiếp xúc ánh mắt của Lý Kiến Quốc.