Nói tới văn đàn tiểu thuyết võ hiệp Trung Hoa, phải kể tới "năm đại gia" là Lương Vũ Sinh, Kim Dung, Cổ Long, Ngọa Long Sinh, Ôn Thụy An hay khác hơn là "ba đại gia" Lương Vũ Sinh, Kim Dung, Cổ Long. Nhưng nhiều người biết về Kim Dung, Cổ Long và phần nào là Ngọa Long Sinh,
Kiếm đảm cầm tâm nói cùng ai, giang hồ phiêu bạc ba nữ hiệp. Trải bao năm tháng, hoa niên tựa làn khói. Xa xăm trời chiều lạnh, tịch mịch đường núi vắng. Bay đến tận chân trời, một mình tự về tổ. (Tự đề “giang hồ tam nữ hiệp”, theo điệu Bồ tát man)
Ráng chiều lan dần, gió muộn đưa lại khúc ca nhẹ nhàng, như trách móc như quyến luyến, như khóc như than, cứ quanh quẩn trong rừng. Lời ca hết sức réo rắt, giữa sơn cốc bỗng xuất hiện một con tuấn mã.
Lữ khách chợt nghe tin khuê các Lần đầu tương kiến gặp giai nhân * * * * * Loạn thế nhân duyên nhiều trắc trở Núi xa sông cả khó tương tư Bạch minh thân thế thương tâm khổ Quang ảnh bảo sai kiếm ai chừ? * * * * *
Ẩn sĩ rừng sâu đón khách quý Lời ngon rượu ngọt dụ thiếu niên Thơ Đào Tiềm thích nhắcKinh Kha. Tóc dựng dừng mây hát tráng ca Ngâm đến ân cừu bừng cảm khái Giang hồ hiệp cốt mấy ai qua Cung Định Am Kỷ Mùi tạp thi
Dải núi Côn Lôn ở biên cảnh Tân Cương như một người khồng lồ tựa trời, từng dãy kéo dài vô tận, quanh năm tuyết trắng, ngăn trở con đường thông thương Tây Tạng - Trung Quốc. Từ xưa đến nay, người Tạng qua lại nơi này không nhiều, con đường này lại có tiếng là nguy hiểm bậc nhất.
Đây là lời bình nghị của Thân Công Đạt, một nhân vật có biệt danh là "Vạn sự thông". trên giang hồ, và lời bình nghị này tuyệt không có ai hoài nghi.
Nhưng đang là mùa đông giá rét nên con đường quang đạo rất hoang vắng, chỉ có vài mái nhà xơ xác còn le lói ánh đèn. Bỗng từ xa có tiếng ngựa hí và tiếng bánh xe gỗ nghiến trên đường đất.