Ánh trăng mới nhô như hình lưỡi câu, lẳng lặng treo cao cao nơi chân trời. Vào đêm khuya, trên đường không có một bóng người, vạn phần cô tịch.
Tô tướng gia của Đại Nghiệp hoàng triều tinh thần lúc nào cũng phấn chấn, gừng càng già càng cay, thế nhưng hôm nay sau khi tan triều lại già đi rất nhiều, ngay cả bước đi cũng xiêu vẹo.
Một khe sâu len lỏi giữa hai ngọn núi tạo thành một con đường, mà việc trông coi ở đây cũng bị xem nhẹ nên nạn trộm cướp càng ngày càng gia tăng. Hôm nay, một đoàn lữ hành lại bất hạnh bị đánh cướp. Cùng lúc ấy, Tống Vi Lương đang ngồi trong xe ngựa.
Đầu tháng ba, đạp thanh chơi diều ở ngoại ô. Ngày này, bất luận hoàng thân quốc thích hay bá tánh bình dân, đều dìu già dắt trẻ đến dã ngoại du xuân, điền dã hiện giờ sinh khí bừng bừng tiêu tán mùa đông vắng vẻ lạnh lẽo.
Ánh trăng màu bạc từ bên ngoài cửa số chiếu vào trong phòng, trên án thư ánh nến bởi vì gió thổi ngoài cửa vào mà hơi hơi lay động bất an, ánh nến toát ra chiếu rõ một chiếc hộp gấm trên bàn, một vật được điêu khắc tuyệt đẹp, ánh sáng trong suốt xanh biếc, miếng ngọc bội ẩn ẩn lưu chuyển lục quan
Âm vang tí tách của mưa không ngừng rơi xuống, tầng mây rất thấp, tạo thời tiết oi bức, dễ khiến cho người ta cảm thấy buồn chán, khó chịu.
Edit: HaLan Beta: Thảo My Ánh trăng màu bạc chiếu lên khoảng rừng núi âm  u. Đêm tối mịt mù, gió thổi mạnh làm bóng cây chập chờn giống như vùng núi quỷ quái thường lui tới.
Bộ dạng đã bình thường, nàng lại càng thích người khác cho rằng như vậy, khiến nàng càng bình thường càng tốt, cho dù có là người hiểu biết, không cẩn thận một cái cũng sẽ xem nhẹ sự tồn tại của nàng.