Lúc Mạc Thiệu Kiêm gọi điện, tôi và Duyệt Oánh đang ở cửa hàng thời trang. Nhiệt độ trong thành phố lúc bấy giờ vẫn chưa xuống hai mươi độ C, song từ lâu, quần áo của mùa mới đã được trưng ra bày bán trên thị
Giai Kỳ không hề nghĩ rằng kiếp này có thể được gặp lại Mạnh Hòa Bình, nhưng lại không phải là người thật mà là trên bìa tạp chí. Cô cầm quyển tạp chí nhìn ngang nhìn dọc, trong lòng thầm nghĩ, chắc là đã qua PS rồi, ánh mắt này, sống mũi này, làn da này.........sao khác với
Thang máy “đinh” một tiếng, tới rồi. Tôi sải bước ra ngoài, rẽ trái đi dọc theo hành lang, vòng qua bình phong thuỷ tinh hình cây cối[1], tới bàn làm việc còn có một người đẹp õng ẹo.
Lúc Châu Tiểu Manh đang tắm thì dì Tôn đã lên gõ cửa một lần, lần thứ hai, dì chỉ đứng ngoài nói vọng vào: Thưa cô, sắp muộn giờ học rồi ạ.”
Thời tiết nóng đến mức giống như là mặt trời sắp sập xuống. Ánh mặt trời chiếu trên bức tường kính của những công trình kiến trúc cao lớn, càng thêm chói mắt đến mức khiến người ta không dám nhìn.
Khi vừa vào nghề, Đỗ Hiểu Tô nghe Lão Mạc nói: “Nghề của chúng ta phải dậy sớm hơn Châu Ba Bì [1], ngủ muộn hơn tiểu thư, ăn uống kém hơn heo, làm việc nhiều hơn lừa. Thời gian ở ngoài đường nhiều hơn ở nhà, hai mắt thâm quầng đến gấu trúc cũng
Gần tối gió lạnh thổi vào từ cửa sổ tàu đang mở, chiếc váy dài thêu ren tinh xảo màu đỏ phất phơ như cánh hoa trong gió, mái tóc dài cũng bị thổi tung lên, nhưng lại không nỡ đóng cửa. Bên ngoài cửa sổ là cảnh hoàng hôn ảm đạm, tất cả đều như cách một
Ngày Mười sáu tháng Giêng năm Kỷ Mùi, sắc trời u ám, tối tăm, mây đen giăng đầy. Đến đúng giờ Mùi, những bông tuyết bắt đầu rơi, đáp xuống mái ngói lưu ly làm
Phần 1: Thẳng tắp Tôi và Lí Thừa Ngân vừa mới cãi nhau. Sau mỗi lần lục đục giữa hai người, hắn bao giờ cũng tỏ ra phớt lờ tôi, mà cũng cấm kị những người ngoài được phép tiếp chuyện với tôi.