Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách vãng lai. Chỉ có tấm biển hiệu của tiêm cầm đồ Hồng Phát là vẫn
còn lắc lư trong gió đêm lạnh lẽo.
"Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn tự.
Dạ bán chung thanh khách đáo thuyền. "
Trong màn đêm yên tĩnh trên bến Phong Kiều chợt vẳng lên tiếng ngâm nhẹ của một thiếu niên.
Cạnh bờ sông, có một ngôi nhà tranh, trong ngôi nhà tranh có một thanh niên đang nằm trên chiếc giường.
Đạo hồng quang vút tới đáp ngay trên mỏm đá chênh vênh, phía dưới là vực sâu ngàn trượng.
Đạo thanh quang xẹt ngay trên đỉnh trụ đá ngất trời bén như mũi gươm đối diện.
Vào mùa đông, khí hậu rét buốt cũng gia tăng, nhất là về đêm ờ thị trấn Nguyên Dương này, đó cũng là điều bình thường.
Nhưng đêm nay, gió thổi mạnh từng hồi làm tăng giá lạnh, nên mọi người phải chui vào nhà đốt lò sưởi, quây quần bên ánh lửa, uống vài chung rượu để xua đuổi cái lạnh.
Dưới ánh trăng lờ mờ, bỗng trên trên núi nọ có tiếng cười ồn ào vọng xuống càng lúc càng cao, vàng vọng càng xa. Trong tiếng cười đó còn xen lẫn những tiếng kêu rất rùng rợn, như vượn hú cú kêu, thần sầu quỷ khóc.
Hai thây người nằm sóng sượt trên vũng máu quánh khô, da thịt đã dấy rữa, bốc lên mùi tanh hôi nồng nặc lợm cả giọng...
Trên hai xác chết nọ lại chồng chất thêm một xác thứ ba. Một điểm rất lạ là xác chết ấy vẫn giữ vẻ ngồi xổm, hai chân gác choàng lên bụng hai xác chết phía dưới.
Lâm thiều dịch lộ đang nhộn nhịp,
Gia Lăng tửu đ**m tiếp quần hào!
Gió thét gào trên ngọn Hằng Doanh sơn quanh năm tuyết phủ, thổi tung
những bông tuyết trắng tựa lông thiên nga bay vào không trung. Xa xa
những ngọn núi nhấp nhô, tuyết đã phủ đầy, tạo thành một dãy mênh mông,