Khi Xảo Nhi tỉnh lại, trước mắt tối đen như mực, chỉ nhìn thấy phía trên có một đôi mắt sói tỏa ra tia sáng xanh như đom đóm, chỉ cách cô một chút.
Đêm, ánh trăng mờ ảo như sương. Kiếm Tự Hồn hai tay gối trên đầu, nằm ngửa trên chiếc giường nhỏ, nhìn ra màn sương màu tím nhạt ngoài cửa sổ, không làm sao ngủ được. Cạch một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra, sau đó cái người mà luôn phảng phất trong đầu hắn thong thả đi vào.
Giữa hàng ngàn vạn người, gặp được người ta muốn gặp, giữa hàng ngàn vạn năm, trên con đường mênh mông hoang hoải bất tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước, tình cờ gặp nhau cũng chỉ có thể khẽ khàng nói một câu: “Ồ, chàng cũng ở đây ư?”.
Thật lâu thật lâu trước kia, lâu đến mức tác giả cũng không nhớ là thời đại nào. Khi đó tôi là một cây Thất Diệp Linh Chi , vui vẻ nhàn nhã lớn lên ở đỉnh Tuyệt Lĩnh, mọi người nói, nơi đây là thánh địa tập hợp tinh hoa của mặt trăng và mặt trời, rất thuận lợi cho việc tu hành.
“Xưa nay hậu cung không can dự chuyện chính sự, nếu làm Hộ quốc Đại Tướng quân Viêm triều, ngôi vị Hoàng hậu không thể cùng kiêm nhiệm một lúc. Nàng hãy tới bộ Lễ giao lại phượng ấn đi.”
“Đồ đểu, nàng lại lừa bổn vương, nói đi nhìn lén mỹ nhân tắm rửa, rõ ràng là nhìn tên đàn ông kia!” Thẩm Đình Giao nhắc tới chuyện đó vẫn còn một bụng tức giận. “ Mỹ nhân thì có gì đâu mà coi, nàng có gì Ân mỗ cũng có!” Ân Trục Ly sóng vai bước tới, giọng điệu không nóng không lạnh.
“Chu Tân Quốc, cậu làm gì vậy? Mau mở cửa ra!” Bên ngoài cửa sắt lạnh như băng của tập đoàn ASA, Đường Ngạo trong tay chỉ có một cây súng máy thông dụng, mà phía sau anh có khoảng hơn bốn mươi “Người” đang chậm chạp, cứng ngắc đi tới.
Đường Đại đang bò, phía sau để lại một đường vệt máu thật dài. Tuy rằng thân là động vật có vú, so với loài bò sát không biết có giỏi hơn hay không, thế nhưng nàng rõ ràng không thiên về bò sát. Cho nên nàng bò rất chậm đi.
Thù Tiểu Mộc gặp Thánh Kỵ Sĩ, là một việc rất bất đắc dĩ, bái anh làm sư phụ, lại là một việc bất đắc dĩ nhất trong tất cả những việc bất đắc dĩ cô từng làm.