Lại là một mùa hè nóng bức, trong vườn của trường đại học X, không cần quá chú ý cũng có thể nghe được những tiếng hoan hô “Tốt nghiệp rồi...... Tốt nghiệp rồi.” Những cơn gió nóng bức, những chú ve ồn ào náo động, tự nhiên làm cho người ta cảm thấy phập phòng lo lắng.
Nhìn tất cả trước mắt, Quân Mạc Ngôn thầm nghĩ cười. Đúng vậy, thầm nghĩ cười. Y chẳng qua chỉ là một người bình thường rất ít khi cười, nếu lúc này nở nụ cười, người khác nhất định cho là y điên rồi!
Lần đầu tiên Dương Quang gặp Dương Hi Ngôn là vào năm hắn hai mươi tuổi.