- Có người nói nơi này là âm tào địa phủ. Loại người như chúng ta đúng là quỷ tốt trong điện Diêm La, nói linh tinh, rõ ràng là linh tinh mà! Đây là người không biết về chúng ta vu oan chúng ta!
Có một sơn cốc vô danh nằm cách Thiệu Châu vùng Lĩnh Nam hai mươi dặm về phía đông bắc, bao quanh sơn cốc bốn bề toàn là núi, ngay cả lối ra vào chật hẹp duy nhất ở trước sơn cốc cũng có một quả núi thấp chắn ngang, phải trèo qua mới giật mình phát hiện ra một thế giới thần tiên ở bên trong.
"Dừng! Hôm nay chỉ quay tới đây, dọn dẹp thôi!" Đạo diễn Vương Tử Dã hài lòng hô to. Mấy diễn viên đóng giả tử thi thoáng cái ào ào đứng dậy, nhất thời làm chim chóc bay tán loạn một vùng.
“Anh cuối là có mấy người em, vì sao từng người em lại tiều tụy như vậy? Anh cuối cùng là có mấy người em, vì sao từng đứa em lại được gả trong nước mắt? A, anh của em, người yêu đầu tiên trong lòng anh là ai….”
Cầu Nại Hà chật hẹp âm u vắt ngang qua dòng Vong Xuyên cuồn cuộn (1), kéo dài tới tận chốn chân mây sâu thẳm trong hư vô. Những quỷ hồn chân không chạm đất đang nghẹn ngào uống bát canh Mạnh Bà để bước vào một kiếp sống mới đầy bí ẩn khôn lường.
- Rốt cuộc anh có mấy cô em gái, vì sao ai cũng tiều tụy như vậy ... Rốt cuộc anh có bao nhiêu cô em gái, vì sao mỗi người đều khóc vì anh ... Mối tình đầu trong lòng anh là ai ..
Qua hồi lâu, bên trong truyền ra thanh âm sợ sệt của một cô gái: - Trong nhà không có ai.. Dương Đắc Thành nhìn tờ danh sách trong tay mình, thẩm tra đối chiếu lại một chút biển số cùng dãy nhà, cao giọng nói: