Tưởng Trạch Thần có một thời niên thiếu khiến kẻ khác cực kỳ ngưỡng mộ, rồi lại có một thời thanh niên cực kỳ khổ sở, về phần trung niên và lão niên thế nào ư? Xin lỗi, cậu còn chưa trải qua, hơn nữa cũng rất có thể không có cơ hội trải qua nữa đâu.
Tiêu Tẫn có chút bất đắc dĩ nhìn thiếu niên đang từng bước từng bước đi sau mình, lần đầu tiên có cảm giác bất lực không biết làm sao.Hắn dừng bước lại, xoay người, nhẹ giọng khuyên nhủ, “Sắp đến Côn Lôn phái rồi, tuy là ngươi chưa làm việc ác, yêu khí trên người mát lành, nhưng vẫn cứ là yêu.
Trong kho hàng âm u, một bé gái khoảng 7, 8 tuổi mặt mày bầm dập đang thở hổn hển, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn bởi vì mất sức và bị thương mà lung lay sắp ngã xuống đất, tay phải lại vững vàng như núi thái sơn mà cầm lấy súng lục, không có một tia run rẩy nào.
Edit:
└
(^o^)┘ Something Cool.
Beta
:
Fuko.
==============
Loan Phượng giương cánh, vân hà tiêu tán . (Loan Phượng tung cánh, mây màu tiêu tan.)