Ánh mặt trời ngả dần về Tây, Sở Thiên Hoài lê bước chân nặng nề trở về nhà. Cả nhà đã ăn xong cơm tối, trên bàn chỉ còn lại một chút cơm thừa canh cặn, chẳng có ai coi một thằng con rể ở rể như anh ra gì. Bố vợ Kiều Học Thương vẻ mặt sa sầm hỏi: “Lấy được tiền chưa?”