Truyện Converter

Ngoài xe ngựa xem giản dị, xem lên đến chính là một chiếc phổ thông xe ngựa, vốn cũng không chớp mắt, song khi xe ngựa dừng hẳn, thị nữ cùng trong xe ngựa người nói xong lời, chậm rãi đến gần dán hoàng bảng bên đường thì nhất thời có vô số ánh mắt hướng nàng xem lại đây.

"Anh hai đang bận vụ án tạm thời chưa thể rời đi được, anh sẽ gửi địa chỉ cho em, tự bắt xe đến, đừng tiếc tiền nhé."

Cố An lấy hành lý từ khoang hành lý bên trên, hòa vào dòng người ra ngoài, không nhịn được nở nụ cười lộ ra chiếc răng khểnh: "Anh hai yên tâm, em tự đi được mà!"

Người trên sân khấu, Nguyễn Noãn đã yêu thích suốt bốn năm, cuối cùng trong năm nay, cô quyết định phải đi xem một buổi concert của thần tượng.

Kỷ Lâm Hạo nổi tiếng khắp giới giải trí, vé cho mỗi buổi concert đều bán hết ngay lập tức, giá chợ đen đã lên đến năm con số.

Quả nhiên, ngay sau khi tôi cúp máy, tin nhắn từ Hoắc Đình Huyền lập tức tới. Liền mấy đoạn ghi âm dài sáu mươi giây liên tục. Tôi mở đoạn cuối cùng.

Giọng nói đầy gi/ận dữ của anh ta ngay lập tức vang lên:

Dáng vẻ cậu lúc này đẹp đến vô lý, làn da trắng đến mức quá đáng, gò má như chỉ cần véo nhẹ là sẽ hằn lên vệt đỏ. Đôi mắt cậu cũng đẹp, tròn trịa, long lanh, hàng mi dài và dày, khi nhìn ai đó tự nhiên toát lên vẻ vô tội.

Lương Nhiễu Tây cố sức mở cửa, xách túi lớn túi nhỏ vào nhà, nhanh chóng lấy dép lê trong ngăn tủ ra.

Cậu thở dài trong lòng, trên mặt lại trấn định vô cùng: "Con chỉ về ở tạm thôi, vẫn có tiền, chưa thất nghiệp. Chẳng phải mẹ biết con làm gì rồi sao?"

Lúc này Lý Phỉ mới phát hiện mình đang ngủ ở trên giường gạch trong một gian phòng xa lạ.

Nơi này mình chưa bao giờ tới, nơi này là chỗ nào?

Lý Phỉ cố gắng hồi tưởng chuyện phát sinh ngày hôm qua.

Trong video đăng tải, tôi và Phó Kí Bạch đều đeo khẩu trang kín mặt, vóc dáng cậu ta cao lớn, cao hơn tôi rất nhiều, đứng bên cạnh nhau, nhìn còn có vẻ khá hợp mắt.

 

Tôi hốt hoảng vội vàng vơ lấy một cuốn giáo trình rồi cắm đầu chạy như điên đến lớp.

Cuối cùng, tôi run rẩy ngồi một mình ở hàng ghế cuối, còn Tiểu Đường cách tôi mấy hàng quay lại nhìn tôi với ánh mắt “tự cầu phúc đi nhé”.