Tôi
ngồi ngẩn ngơ, thu vào tầm mắt mênh mông cồn cát. Xa xa, vài chú lạc đà hoang
dã nhởn nhơ rong chơi, nhưng chưa kịp lại gần, đã co cẳng chạy biến, chúng còn
khôn hơn cả lạc đà thuần. Bước thấp bước cao lê lết suốt mấy tiếng đồng hồ và
Mùa đông năm 2020, tại một hẻm núi sâu, ít người qua lại trên dãy Côn Luân.
- Cậu tỉnh rồi à?
Hàng mi khẽ rung động, chàng trai từ từ mở mắt. Cậu ta nheo cặp mắt sưng tấy, cố gắng xoay đầu nhìn xung quanh, kinh ngạc quan sát căn nhà gỗ nhỏ bé, đơn sơ của tôi.
Năm 300 sau công nguyên, cũng là năm Vĩnh Khang thứ nhất, nhà Tây Tấn.
Thời tiết đầu hè thật dễ chịu, nắng chiếu rực rỡ, gió đưa mát mẻ, sau giờ trưa, cảm giác biếng nhác ru ngủ xâm lấn.