Vừa mới đặt chân cùng mẹ đến thành phố A, phong cảnh nơi đây làm cho Tiêu An thấy có chút ấn tượng hơn hẳn. Những hàng hoa anh đào được trồng ven đường đã hết nở rộ, nhưng vẫn không làm vơi đi được sự đẹp đẽ của chúng.
Cơn mưa rào trút xuống, nước mưa xối vào hàng cây dương làm những tán lá trông như thể đang run lên bần bật không ngừng. Trần Câu ngẩng đầu thoáng nhìn, sau đó tầm mắt lại quay về tách trà để trước mặt. Người ngồi đối diện lập tức cúi người gật đầu: "Thầy Trần cứ nói đi."
"Trái tim tôi không thể dung nạp bất kể ai, rời xa tôi, chính là cho em cơ hội giải thoát". Không thể dung nạp, chính là không thể dung nạp ! Anh thực sự quá nhẫn tâm.
An Nhi là đồ ngốc , cô là đại ngốc mới đúng. Nhưng mà tôi cũng không thấy nhàm chán , tôi muốn chăm sóc cho cô , tận tâm tận lực ở bên cô , dù cô có ngốc , tôi cũng chấp nhận . Lời lẽ của cô có đôi chút thông minh , nhưng thực ra , hành động lại luôn phản bác điều này .
Nóng, cái nóng gay gắt cuối thu khiến cả lá liễu cũng bị nắng hun đến xoăn tít cả lên.