Khi tiếng chuông vang lên thì trời mới tờ mờ sáng, Chu Tấn ngọ nguậy tắt đồng hồ báo thức, mặt mũi nhăn lại, dù làm thế nào đi chăng nữa thì cô cũng chẳng mở nổi mắt. Vậy là cuối cùng Chu Tấn chỉ đành mơ màng miễn cưỡng ngồi dậy, dựa vào đầu giường cho mình chút thời gian để tỉnh táo lại.