* * *
Test: Linh Nguyễn, DB96_N.
***
Tám năm, như một cái phất tay.
Edit : luchoa
Lớp ta sắp có học sinh mới chuyển tới đấy, nhìn coi thế nào?”
“Ai thế?” Tôi cắn bánh mì khô, quay đầu nhìn khuôn mặt to bành của Lưu Duy đang nhăn nhở cười.
Mỗi năm một lần giải thi đấu vật tự do dành cho cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ lại diễn ra ở sân vận động Bắc Kinh.
Vào thời điểm học trung học tôi vẫn cho rằng tôi là một người rất khiêm tốn, mỗi khi họ nhìn tôi cười họ đều gọi tôi là anh chàng đẹp trai, thời điểm cuối cùng của tôi vẫn luôn hướng về mọi người đang lo lắng nói: “Khiêm tốn! Khiêm tốn!”
Năm đó bọn họ 18 tuổi.
“Ngày hôm nay lớp chúng ta sẽ có một người bạn học mới chuyển tới, Ngụy Đại Pháo, đi vào em, hướng về đại gia đình lớp ta giới thiệu một chút về mình”, cô giáo Trương ôn nhu hướng hắn nói.
Mở đầu
Y là một kẻ nghèo khổ thất bại, vì liên tiếp bị bạn gái sỉ nhục và ghét bỏ, cuối cùng từ bỏ cuộc sống an ổn hiện có. Y quyết chí phải tự lập nghiệp cho mình, đi trên con đường lội ngược dòng tiến đến sự giàu sang.
Nhưng, con đường này lại xuất hiện một chướng ngại vật.
Giao thừa năm 2008, đường phố Bắc Kinh nơi nơi giăng đèn kết hoa. Trình Hàn Lang lái xe qua hết con phố này đến con phố khác, không có đích đến mà chỉ chậm chậm đi về phía trước, di dộng để phía trên càng không ngừng rung rung, hắn vẫn như không nhìn tới tiếp tục chạy.
Mở đầu
Y là một kẻ nghèo khổ thất bại, vì liên tiếp bị bạn gái sỉ nhục và ghét bỏ, cuối cùng từ bỏ cuộc sống an ổn hiện có. Y quyết chí phải tự lập nghiệp cho mình, đi trên con đường lội ngược dòng tiến đến sự giàu sang.
Nhưng, con đường này lại xuất hiện một chướng ngại vật.