Truyện thám hiểm là một thể loại văn học tập trung vào cuộc phiêu lưu, khám phá và khám phá các địa điểm hoang dã, vùng đất xa xôi hoặc địa điểm bí ẩn. Thể loại này thường xoay quanh những nhân vật phiêu lưu, nhà thám hiểm hoặc những người tìm kiếm sự khám phá và mạo hiểm. Truyện thám hiểm thường mô tả hành trình của nhân vật chính khi họ tiến vào những vùng đất không khám phá, đầy nguy hiểm và đầy bí ẩn. Cốt truyện có thể xoay quanh việc khám phá các điểm đến hoang dã như rừng rậm, núi non, sa mạc, đảo hoang, hay thậm chí là không gian và thế giới dưới nước. Nhân vật chính phải đối mặt với các thử thách tự nhiên, đối đầu với động vật hoang dã, vượt qua các chướng ngại vật và tìm hiểu những bí ẩn về vùng đất mà họ khám phá.

Truyện thám hiểm tạo ra một không gian mở rộng và khám phá cho độc giả. Nó mang đến cho người đọc những trải nghiệm phiêu lưu hấp dẫn, mở rộng kiến thức về thiên nhiên và địa lý, cũng như tạo ra sự kỳ vọng và sự háo hức về những khám phá mới. Thể loại này cung cấp cho người đọc cảm giác mạo hiểm, sự thách thức và sự kích thích của việc khám phá điều mới mẻ và chưa biết. Nó thường khám phá các khía cạnh về lòng dũng cảm, sự kiên nhẫn, sự đoàn kết và lòng tin vào khả năng vượt qua khó khăn.

Truyện thám hiểm có thể mang nhiều yếu tố, từ cuộc phiêu lưu hấp dẫn và căng thẳng đến sự khám phá về văn hoá, lịch sử và sự tự tìm hiểu của nhân vật chính. Nó cũng có thể tạo ra những cảm xúc sâu sắc về sự kỳ vọng và hy vọng, cũng như sự sợ hãi và bất ngờ. Truyện thám hiểm là một thể loại hấp dẫn và mang tính giải trí cao, thu hút người đọc với những câu chuyện mạo hiểm và những khám phá đầy màu sắc.

Những truyện cực kỳ hot trong thể loại thám hiểm đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Viễn Cổ Hành, Đại Mạc Thương Lang, Cửu Môn Ký Sự hay Đạo Mộ Bút Ký.

Mình chết rồi sao? Đang ở đâu đây? Chắc là chưa chết rồi, vẫn còn biết nghĩ thì vẫn còn sống, làm quái gì có cuộc sống sau khi chết. Xem nào. À, mình bị đâm xe, đúng rồi, chắc đang ở phòng cấp cứu, đang hôn mê đây nên mới chẳng thấy gì, chỉ có suy nghĩ.
Ngày 26 tháng 5 năm 2011 là ngày đầu tiên tôi chuyển đến học hai lớp đầu tiên của trường cấp 2 số 1 Tương Thành (*), và đó cũng là ngày được ghi lại trên trang đầu tiên của cuốn nhật ký này.
Lời dẫn Editor: An Nhiên Mùa đông năm 1980, ngõ Song Liễu Thụ, Bắc Kinh Không khí khô hanh rét mướt, Hoắc Trung Xu đạp xe về sân nhà mình, tay cậu cóng đến đỏ bừng.
Lý Thành Thiên cảm giác cái lưng thật lạnh, nhãn châu khẽ động, có chút khó khăn lật mí mắt."Ồ, không khí dễ chịu!""Quát đờ heo, đây là đâu nha?""Thôi thôi thôi lại nữa, ta tiếp tục xuyên rồi!"Lúc này Lý Thành Thiên la lối om sòm, ngồi bật dậy, nhận ra mình vậy mà nằm ngay giữa đại lộ.Chính xác đ
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy ngôi nhà ma không dọa người như vậy.”“Đạo cụ quá giả, đi dạo một vòng, không chỉ không sợ hãi, thậm chí có chút muốn cười.”"Vật chất không sợ hãi!"“Đã sớm nói với các ngươi không có ý nghĩa, còn không bằng ở trong ký túc xá chơi game, Côn của ta đã cấp tám mươi rồi.”
"Ôi! Quả nhiên tốt nghiệp rồi thì thất nghiệp!" Lưu Tiểu Viễn đứng dưới gốc cây lớn trên vỉa hè, trốn tránh mặt trời như quả cầu lửa trên cao, liếc nhìn dòng xe cộ tấp nập trên đường, rồi lại nhìn vào bản sơ yếu lý lịch trên tay, không khỏi thở dài ngao ngán.
Tôi đã ở trong đó bảy năm, vì biểu hiện tốt nên được giảm án. Ngày đầu tiên ra ngoài, tôi nhận được mấy cuộc gọi.
Tôi tên là Tần Việt, năm nay vừa tròn hai mươi ba tuổi, sống nương tựa vào ông nội. Ông nội tôi thời trẻ làm việc ở nhà tang lễ, là một chuyên viên trang điểm cho người chết.
Sau khi chuẩn bị xong, hắn đi ra khỏi nhà, nhưng không thèm khóa cửa lại. Căn hộ của hắn chính là phòng 404 lầu bốn. Cũng chính là một số phòng xui xẻo, nhưng, cái này cũng không phải do Lý Ẩn chọn.