Hôm nay La Kỳ lại thấy hắn.             Nói “hắn” kỳ thật cũng không đúng, nhưng nếu dùng “nó”, La Kỳ lại cảm thấy không lễ phép cho lắm – La Kỳ luôn luôn có thói quen lễ phép, cho nên sau một hồi rối rắm, La Kỳ vẫn quyết định dùng “hắn” để chỉ cái “người” kia.
CHƯƠNG THỨ 1 ——————————————————————————–  Hôm nay La Kỳ lại nhìn thấy hắn. 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cái này… không phải hố, cũng sẽ không lọt hố, muốn tiến thì tiến, không muốn tiến thì không tiến ~ ======== Tôi là Trần Tiền, nam, 25 tuổi, độc thân, một nhân viên văn phòng bình thường.
Sớm ra, Nicolas đã tỉnh cả ngủ vì tiếng bước chân bình bịch. Chàng đành phải rời khỏi cái giường mềm mại, ra ngoài chuẩn bị bữa sáng cho ngày hôm nay. “May là đang thu.” Chàng vừa cảm thán, vừa hái những trái cây đã chín đỏ xuống.