Chương 1: Ký ức là một kiểu gặp gỡ, Quên, là một loại tự do. — 《 Sand and Foam 》
Sương chiều phía chân trời nặng nề như khói bụi mịt mờ mãi không tan, chúng từ từ hạ thấp xuống nơi lầu cao, chầm chậm quyện vào màn mưa tí tách. Nước mưa róc rách chảy xuống từ mái hiên, rả rích. Trận mưa này kéo dài hơn nửa tiếng.
Hôm nay trời khá nóng, sức nóng của mặt trời chiếu vào da, có thể nướng chín cả bánh. Nghê Tử đưa mắt nhìn xung quanh, ánh nắng bao trùm của một khu vực lớn rồi thở thật sâu cảm khái: "Sa trường thu điểm binh..."[1]