Thịnh Khanh Khanh mơ mơ màng màng mà nằm mơ một giấc mơ.

Nàng mơ thấy mình nhẹ bẫng, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể bay lên không trung, cảm giác này vốn nên khiến người ta khủng hoảng, nàng lại chẳng biết tại sao lại cảm thấy có chút thoải mái dễ chịu.

Kỷ Phồn Âm chết rồi.

Sau đó lại sống lại.

Lúc cô khôi phục ý thức, toàn thân cô đang ướt sũng ngồi ở bên một bờ sông thưa thớt người, từ tóc đến áo chảy xuống tí tách từng giọt nước, gió lạnh thổi đến mức toàn thân rét run, điện thoại bên cạnh còn không rung động không ngừng.