"Đau quá...đau quá...có ai không cứu con tôi..." Bình An mấp máy môi khô nứt.Cô gập người ôm bụng, đau đớn, gương mặt nhợt nhạt trắng bệch, cả người ướt đẫm mồ hôi lưng dựa vào tường hơi thở yếu ớt, trong đôi mắt màu nâu nhạt tràn đầy hốt hoảng, tuyệt vọng nhìn dòng người hối hả ngược xuôi, nhộn
“Cô gái đến nơi rồi.”
Tiếng gọi người tài xế kéo Dương Uyển Linh quay về thực tại, cô dời tầm mắt lơ đãng khỏi màn mưa trắng xóa bên ngoài áy náy nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.