- Chết tiệt! Sao ông trời lại đối xử bất công với tôi như thế hả?
Tiết trời của Bắc Kinh đã vào mùa hè, giữ buổi trưa nắng gay gắt, nhiệt độ lên cao, người người trên mình toàn mồ hôi nhể nhại, ấy thế mà lại có một tiếng gào thảm thiết phát lên đến tận mây xanh
Linh hồn An Vũ Phương vất vưởng ở trần gian này được mười hai ngày, cậu là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, không lấy một người thân, bạn bè mà quen biết cùng lắm chỉ mức độ xã giao mà thôi, người duy nhất có thể nói là quan hệ thân thiết với cậu nhất có lẽ Vương Mạc Trạch, tổng tài của một tập đo
Tạ Hướng Khải vác một balo lớn đã phai màu mang trên lưng, con mắt trợn to nhìn căn biệt thự trước ở phía đối diện với mình, miệng không ngừng cảm thán
Đồng hồ vừa điểm đúng năm giờ sáng, Hoắc Đông như có phản xạ bật người dậy, nhanh chóng rời khỏi chiếc giường to lớn của mình, đi vào trong toilet mà vệ sinh cá nhân. Mất ba mươi phút sau, hắn liền cả một thân bận đồ thể dục tiến ra khỏi nhà, để chuẩn bị cho việc chạy bộ
Buổi sáng sớm của thứ ba, khi sân trường Lâm Viên vẫn chưa xuất hiện một bóng dáng học sinh nào, thì đã có một chiếc xe ô tô việt dã gầm thấp tiến vào sân trường, ngồi ở phía bên trong, chàng trai mang tên Lưu Đình Vĩ có một khuôn mặt tuấn lãng, đeo kính râm xoay tròn vô lăng,điều khiển chiếc xe 
Nó là Hà Đan, con người chẳng có gì quá xuất sắc, chẳng có gì nổi bật để nổi trội một chút.
Sau một học kì học hành sấp mặt và thi học sinh giỏi khổ sở thì cũng tới hè, Thùy Dương lại bắt đầu đắm chìm vào hàng tỉ  thứ phim và chơi game một cách không kiểm soát.