Lục Du Y còn nhớ rõ lần đầu bản thân nhìn thấy Cố Tử Húc ngày ấy, trong không khí tràn ngập hơi thở khô ráo của cây cỏ vào ban trưa, cô và bạn cùng phòng cùng nhau tới căn tin, hôm đó, mặt trời như đắc ý khoe khoang những tia nắng vô cùng chói mắt.