#Đoản
- Anh chính là người mà bố mẹ bắt tôi cưới sao?
Cô giương đôi mắt lạnh lùng hướng về hắn ta, nhàn nhạt cất tiếng. Hắn gật đầu, đáy mắt nổi hàn khí:
- Tôi không hề muốn cưới cô. Cô cũng vậy đúng không?
- Tất nhiên rồi! Nhưng là liên hôn đó, biết sao giờ?
- Hoàng hậu hạ sinh rồi! Hoàng hậu hạ sinh rồi!
Đám cung nữ hét í ới lên làm hắn mừng rơn. Quên cả kị húy, hắn nhanh chân chạy vào trong, vừa thấy đứa trẻ liền sững lại.
Con gái! Là một đứa con gái!
Nhan Mộc Miên nhìn hắn, nở nụ cười khó khăn:
Cuối mùa đông năm ấy, khi những cánh hoa mận bắt đầu nở rộ trên hàng cây khẳng khiu, tôi mới bắt đầu ra khỏi nhà. Nhìn cánh hoa lơi lả chả trên nền trời xanh thẳm, tôi nhẹ nhàng vươn tay, đón lấy một cánh hoa trắng muốt.
Hắn quan tâm vô cùng tới việc trinh tiết của con gái.
Hắn gặp được một cô gái lanh lợi, nhanh nhẹn, lại hay lo sợ vu vơ. Hắn thầm cười. Một cô gái đáng yêu như vậy, trên đời còn có hay sao?
Đêm tân hôn, cô khẽ rớm nước mắt:
- Lần đầu đau không?
Hắn ôm lấy cô từ sau lưng, thó thé:
- Em sinh cho anh một đứa con được không?
Cô hơi giật mình, mắt lóe lên tia lo sợ. Nhưng rồi cô lại bình tĩnh trả lời hắn:
- Có thể từ từ được không?...
Hắn mỉm cười nhẹ, hôn lên má cô:
- Được chứ! Anh có thể chờ!