Không hiểu sao, hôm nay trong quán không có lấy một bóng khách. Quan Hiểu ngồi ngơ ngẩn trước quầy thu ngân.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Một lát sau cô mới có phản ứng, biết là phải bắt máy.
Điện thoại kết nối, hóa ra là người đặt rượu.
Hứa Đồng nhìn trong tay tờ ghi chép, xác định chính mình không đi sai. Gọi điện thoại đến cửa hàng đưa địa chỉ, thật là nơi này.
Qua cửa bảo vệ, cô đi vào tòa nhà lớn, tìm được phòng 117. Bấm chuông rất
lâu mới có người mở cửa. Là một cô gái quyến rũ cơ hồ có chút yêu diễm.
Hứa Huyễn tăng ca đến rất khuya, lúc này trong công ty chỉ còn lại một mình cô. Bên ngoài trời tối triệt để, khí trời đã vào đầu mùa đông, cho nên cảm giác một chút lạnh. Con đường này lúc gọi xe luôn luôn khó khăn, hơn nữa lại là buổi tối.
“Các ngươi nói xem, giang hồ thực ra là như thế nào?” nhị tiểu thư Thu Địch Liên cũng là mỹ nhân đệ nhất của Thu Dương sơn trang lên tiếng, hai hàng lông mày nhíu chặt, bộ dáng phiền não, hỏi đi hỏi lại vấn đề này đến cả trăm lần rồi.
Còn hai ngày nữa là chính thức ra trường. Sáng ngủ dậy,
tôi bắt tay chính thức thu dọn đồ đạc. Với con gái bọn tôi, đời sinh viên không
chỉ tích lũy kiến thức mà còn là tích cóp vô số đồ lặt vặt. Nhìn đồ đạc chất
Mỗi lần tên họ Viên gọi điện cho tôi, tôi lúc đó nhất định là đang ở trong nhà vệ sinh rồi, hơn nữa mỗi lần vào trong đó là vào rất lâu.
Vừa tỉnh lại, Thúy nhi liền vội vàng thông báo cho ta hai sự kiện.
Thứ nhất: “Tiểu thư, hiện tại mặt trời đã lên đến trên đầu, chúc mừng cô lại vì Tằng gia bớt đi một phần lương thực.”
Giọng điệu của nàng âm dương quái khí, lợn chết không sợ nước sôi bị ta liếc mắt xem thường.
Cô tìm trên mạng thuê một anh chàng để về quê ăn Tết, người đến ứng
tuyển lại là đàn em khóa dưới của cô. Cô từ chối – em trai à, chị mà
mang em về, bố mẹ sẽ tưởng chị đầu độc mầm non của Tổ quốc đó. Cậu ta
Mười chín tuổi, Trác Yến vào đại học, bắt đầu cuộc sống xa nhà. Trước đó Trác Yến chưa bao giờ đi đâu xa, nay bỗng dưng thiếu vắng bố mẹ bên cạnh khiến cô cảm thấy yếu đuối và hoang mang, cảm giác chông chênh như trời sắp sụp xuống.