Thúy Văn thở dài buông rèm xuống, đứng tựa đầu vào tường. Cô nhớ lại buổi nói chuyện tối qua với ông Nhị mà rùng mình. Cô sợ sự khắc nghiệt của ba đến nỗi nghĩ rằng, thà nhắm mắt buông xuôi về sống với người lạ, còn hơn ở lại nhà mình với nỗi sợ hãi phập phồng.