“Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên,
Giang phong ngư hoả đối sầu miên.
Cô Tô thành ngoại Hàn San tự,
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền.” [1]
Tiếng ngâm thơ hòa với tiếng mái chèo khua nước ì oạp trong đêm khiến Vương Dao Dao giật mình thức giấc.
Tháng giêng năm Hồng Hi thứ hai mươi ba, tiết đại hàn vừa qua đi, tuyết đã tan, khí trời dần ấm áp.
Tô Điềm Noãn ngồi trong Nghênh Sương hiên ở Trữ Tú cung, lặng lẽ nhìn ra ngoài hoa viên. Bấy giờ, Bích Nhi – nha hoàn thân cận của nàng, không ngừng đi qua đi lại, vẻ mặt đầy sốt ruột.
Ngày Lạp Bát tháng chạp năm Thành Vũ thứ hai mươi tám, đế đô đổ tuyết lớn, tuyết phủ trắng xóa cả hoàng thành. Bên trong hoàng cung, tuyết đọng dày đặc trên mái ngói lưu ly.
"Vi quân nhất nhật ân,
Ngộ thiếp bách niên thân." [1]
.........
Những ngày đầu xuân ấy, Dương Châu thành vẫn vương một màn tuyết mỏng, gió lạnh vẫn ùa về rét buốt.