Sáng thứ hai, vừa đi vào kí túc xá đơn vị, Mạnh Vân Cận liền nhìn thấy có đến mười mấy chiến sĩ cao lớn mặc quần áo xanh lá cây đang khiêng bàn ghế ra ra vào vào, bên cạnh là mấy cán bộ chỉ huy. “Nhà ai đang dọn nhà à?” Mạnh Vân Cận tò mò hỏi một đồng nghiệp.
Dọc theo con phố này đến đầu đường có một cửa hàng tiện lợi, mỗi trưa nhân viên cửa hàng là một chàng trai ở trường đại học gần đây làm việc ngoài giờ tại cửa hàng này, cái đầu cao cao, nụ cười chất phác.
Bắc Kinh đầu hạ hơi lạnh, lúc 4-5 giờ sáng, ánh trăng còn tại chân trời, đại viện nhà họ Tiêu tấp nập xe ra vào.
*Là hiện tượng khi bạn đi lạc ở một nơi hoang vắng, cố gắng tìm đường ra nhưng rốt cục vẫn quay về chỗ cũ. Người xưa cho rằng đó là do ma quỷ tác quái khiến chúng ta đi thành một vòng tròn.)
Lần đầu tiên Đinh Tiềm nhìn thấy Hạ Lục là khi anh 15 tuổi còn cô 9 tuổi. Đó là vào một buổi chiều giữa hè, nhiệt độ rất cao, từng làn sóng nhiệt cuồn cuộn bốc hơi, nhiệt độ không khí cũng không vì mặt trời xuống núi mà dịu đi.