Trên con đường dẫn đến phương Bắc, những lữ khách đi đi lại lại, nối liền không dứt, tuy nói mùa hè đã qua, nhưng nhiệt độ không hề suy giảm. Thời điểm ban trưa, khách nhân ngồi đầy trong quán trà ven đường hóng mát, làm cho sinh ý của quán không tồi.
Tiểu Diệp thật sự khóc không được mà cười cũng không xong. Đứa nhỏ trong lớp của cô lại khóc nữa rồi, vì hay khóc nên mọi người dường như đều quên mất tên cậu nhóc, mà chỉ gọi Mít Ướt, có điều thân là người dẫn dắt lớp học nên cô cũng vẫn nhớ rõ tên của cậu nhóc là Lâm Hoài.
“Trời đêm nay thật nhiều sao, phải không?”
“Ân…rất nhiều.”
“Vậy tên Tề Gia Nghĩa kia đích thị cũng là đồ vô lại, phải không?”
“Hả…”
“Hanh!” ( ~ Hừ!)
Bonus dịch nhảm:
“ Bầu trời nhiều sao hén?”
Cha Đường Huy năm trước ra biển đánh cá liền không trở về, đây là chuyện thường xảy ra, mẹ hắn – Lý A Quế dẫn theo hắn ba tuổi đến cạnh biển bái tế một phen, liền bắt đầu tính toán việc tái giá.
Phiên ngoại nằm cuối quyển hạ nhưng không liên quan chính văn, nó giải thích vì sao Tiểu Bảo gọi Sở Lam là Sở Sơn Phong nên có thể đọc trước.
Năm đó Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ xíu, mới chỉ ba tuổi.
Thế nhưng, tiểu Tiểu Bảo đã sớm bộc lộ tư chất hơn người.