Bàn phẫu thuật lạnh lẽo đến thấu xương. Nửa tiếng trước, Tạ Đường bị bắt phải ký vào giấy đồng ý phẫu thuật, toàn thân bị gây tê, không khác gì cá chết mắc cạn. cô dần mất tỉnh táo, nhớ lại số phận đã được định sẵn phải làm áo cưới cho chịgái ngay từ khi sinh ra, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn…
“Tôi phải đi rồi, có cơ hội sẽ gặp lại mọi người.” Du Luân mỉm cười tạm biệt mọi người. Đi cùng cậu là ba nam hai nữ, tuy rằng sáng sớm đã đồng ý sẽ tách nhau ra ở đây, nhưng họ vẫn có chút không nỡ. “Không thì chúng ta đi cùng nhé, trên đường cũng tiện giúp đỡ nhau.” “Đúng đó đúng đó, cậu mà đi…
Mùng ba Tết năm 1990, tại một thị trấn nhỏ ven biển nào đó, một ông lão gọi điện báo cảnh sát nói rằng mình nghe thấy tiếng súng nổ, vang ba lần. Điểm bắt đầu của nghi thức rước thần là bến cảng phía Nam, bắt đầu từ năm nay, tất cả mọi người sẽ rước kiệu thần lớn băng qua con đường chính giữa thành…
Chạng vạng 6 giờ tối, bầu không khí bên ngoài nhà thờ tản mát vẻ ám muội, từng rặng mây hồng phiêu diêu phía chân trời tạo thành dải lụa rực rỡ sắc màu trên mặt đất. Từ đây loáng thoáng nghe được vẻ hỗn loạn của cảnh và người trong nhà thờ, cánh cửa dẫn vào đang mở. Tiêu Ca không hiểu tại sao mình…
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chuyển ngữ:  Fleur Biên tập:  Iris Hai giờ sáng, Trương Tiểu Hải đăng một bài trên diễn đàn trường trung học: “Các bạn thân mến, cuối năm họp lớp thôi!” Một đám cú đêm…
1, Lâm Nghiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường trong phòng tự học, đã năm giờ rưỡi rồi, lúc này ở căn tin hẳn là không nhiều người nhỉ? Nói mới nhớ, đại học A cái gì cũng tốt, điều duy nhất làm cho người ta rối rắm chính là nhiều người mà không đủ ăn. Trường đại học lớn thế, nhưng chỉ có hai…
Đây là thời đại sống mơ mơ màng màng, Say thì sống, tỉnh thì chết. *** Ánh trăng chiếu qua lớp cửa kính xe phủ một lớp lấp lánh lên tay cầm thanh ngọc Như Ý. – Kịch dù có hay mà hát suốt ba ngày thì nghe cũng nhàm thôi. – Cô đưa gậy ngọc Như Ý cho Liên Phòng – Người Nga quả là kiên nhẫn, bọn họ…
Sắc trời đã tối hẳn đi, Tống Ý Dung ngủ đến cả người đều mơ hồ, lười biếng nằm ở trên giường nhìn trần nhà. Xung quanh tối như mực, chỉ có ngoài cửa sổ ánh vào một chút đèn đường, trong tầm mắt là một mảnh mơ hồ. Đêm tối. Đám người. Tiếng cười nhạo. Sau đó là yên tĩnh như chết. Cảm giác bị nhéo…
“Xin chào, em tên là Liên Hạo, anh tên là gì vậy?” Liên Hạo ngồi ở trên sô pha ngửa đầu nhìn Phương Tứ, ngón tay như hành lá đang bóc từng quả nho Kyoho được vận chuyển bằng đường hàng không từ Nhật Bản tới, nước trái cây từ đầu ngón tay chảy xuống rơi trên bàn đá cẩm thạch màu trắng, hiện ra vài…