Dịch giả
: tieukinh, nila32
Nhóm:
Phàm Nhân Tông
Trên một vùng đất hoang không dấu chân người.
Nhìn ra xa, trên vùng đất màu vàng úa này ngoài bụi cây và cỏ dại ra còn vô số tảng đá to nhỏ, hình dạng khác nhau.
Vầng mặt trời trên cao tỏa ánh nắng chói chang thiêu đốt mặt đất, cả không trung tràn…
Hố Chí Minh.
Ba năm sau.
Mặt trời vẫn ló dạng sau những rặn mây bồng bềnh. Tại biệt thự Đặng gia xa hoa tráng lệ. Những tia nắng chen chút nhau, rọi thẳng vào khung cửa... À mà thôi. Những tia nắng ấm chỉ dám lướt qua căn nhà kia chốc lát thôi, không dám nán lại đâu?
Vì sao hả?
Lại sắp ồn ào rồi…
Edit: V.O
"Buông tôi ra!"
Bên trong phòng thay quần áo nhỏ hẹp, Cố Vãn hạ thấp giọng quát lớn, cô giùng giằng muốn tránh khỏi sự đụng chạm của người sau lưng, nhưng lại cảm nhận được bàn tay to lớn của người nọ đã kéo khóa kéo bên trên áo cưới mình ra, dò xét vào, sờ thân thể của mình như ngựa quen…
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chào cả nhà, đây là bộ đam hiện đại đầu tiên Đậu edit trong lúc chiến đấu với 2 bộ cổ trang. Công nhận là bị ám ngôn ngữ kiểu cổ rồi nên edit khó quá. Cơ mà hoan nghênh cả…
Lại một lần nữa đứng ở nơi cổng sau đã từng vô cùng quen thuộc này, Tần Tảo yên lặng lấy ra bao thuốc lá, suy nghĩ một chút rồi lại đặt vào chỗ cũ. Ánh mắt của cô lại hướng về phía cổng sau, cánh cổng sau này, con phố sau này, cô đã từng cùng một người cùng nhau đi qua khắp các ngõ ngách cả trăm…
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Khâm là một Omega thời đại mới, thông minh mười tám năm vậy mà lại nhất thời hồ đồ. Qua một đêm đen gió lớn, ngựa mất móng trước.
(马失前蹄: Mã thất tiền đề: ngựa mất móng…
"Hàn Kiệt, buổi tối đi hát có đi không?"
Thời điểm sắp tan học, Trương Ngạo nhảy lên ghế dựa, hướng về phía nam sinh ngồi phía sau đang nằm dài trên bàn ngủ mà gọi.
Hàn Kiệt bị tiếng gọi này đánh thức, cau mày mặt thối mà ngẩng đầu lên, theo bản năng vuốt lại mái tóc rối như tơ vò, không kiên nhẫn…
Thời điểm tiếng chuông tan học vang lên, Sầm Tư Kỳ xách cặp lên vội vàng rời khỏi phòng học, bạn cùng phòng đuổi theo hỏi cậu buổi tối có ra ngoài trường ăn xiên nướng* không, Sầm Tư Kỳ xấu hổ cười cười: “Không được, tôi có việc không đi được, các cậu đi đi, buổi tối tôi không về không cần để cửa…
Khi Quý Biệt bị tiếng rung của điện thoại đánh thức, cậu đang nằm ngủ trên chân Đoạn Trục.
Buổi tối Quý Biệt thường rất hăng hái, ngủ rất muộn, sáng dậy không nổi.
Mỗi ngày trên đường đến trường, tài xế lái xe bao lâu là Quý Biệt có thể ngủ bấy lâu.
Chân Đoạn Trục toàn là cơ bắp rắn chắc, không…