Cánh cửa được mở ra, trước mặt nàng là một nữ tử vận bạch y đang ngồi bên chiếc bàn gỗ, trên tay còn cầm một quyển sách, xem ra đã dậy từ rất lâu.
Mái tóc nàng xoã dài sau lưng, tuỳ tiện mà không rối, lại đen thăm thẳm, mượt mà như một dòng suối. Đôi mắt đen láy long lanh nhưng lạnh nhạt hờ hững…
Đời người kiếp trước đã bị cắt đứt ngay khi ta bị xe đánh bay. Đời nhện kiếp này, ngay lúc ta còn đang trong một mảnh mờ mịt cùng sợ hãi, mở màn.
Sau khi phát hiện chính mình đầu thai thành một con nhện, ta đã trải qua từ sợ hãi, mờ mịt, tuyệt vọng… Cuối cùng ta ngược lại nghĩ thông suốt. Mặc kệ…
Nàng nheo mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ: "A, trời tối rồi, nên dậy thôi." Nàng ngáp một cái, xoay người ngồi dậy.
Ngồi trước gương chải đầu tóc xong, nàng đứng bên khung cửa sổ, đưa mắt nhìn vệt nắng đang dần khuất dạng ở ngoài kia. Đôi mày khẽ nhíu, ngón tay nhợt nhạt vươn ra, "két" một tiếng, nàng…
Nam tử trước mặt chắp tay, ngữ điệu kiêu căng, dường như không xem hoàn cảnh quanh mình ra gì, cũng hoàn toàn không xem Thẩm Như Như ra gì.
Thẩm Như Như phân tâm đáp một tiếng: "Hả?"
Nam tử mặc hoa phục tự làu bàu nói: "Thứ nhất, ta là chủ tử. Thứ hai, ngươi là người hầu. Thứ ba, ngươi phải nghe ta…
Đại Bạch gầm gừ vài tiếng rồi lại cố gắng nhảy nhót, thấy nàng vẫn nằm đó như chết rồi, nó vụng về cắn quần Nhẫm Cửu kéo ra ngoài. Nhẫm Cửu không có sức tranh với nó mà nằm đó như một thi thể, mặc nó kéo nàng từ trên ghế đá xuống như đang đùa giỡn, rồi từng bước từng bước loạng choạng lôi ra ngoài…
Lý Bồi Bồi ngồi bên cạnh, vừa gặm cánh gà nướng vừa nói với tôi, “Lần trước khi cậu xuống lầu cùng bạn học cũ nói chuyện, tôi thấy anh ấy khoanh tay đứng ở đầu cầu thang, nhìn người bạn đó rất lâu với vẻ mặt vô cùng u ám.”
Tôi lấy cọ chấm thêm nước tương rồi phết lên mấy miếng thịt trên vỉ nướng,…
Tại sao một người từng là "Yêu Vương" như nàng, lại bị cuộc sống hành hạ đến phát khóc...Đến nơi quái quỷ này được nửa tháng rồi, nàng vẫn không thể thích ứng với cuộc sống ở đây, cuộc sống bần cùng, túng quẫn, gian khổ này...Mạnh Như Ký nghiêng người, muốn lấy bát nước vỡ trên mặt đất bên cạnh lên…
Thiếu niên họ Trần, danh Bình An, cha mẹ sớm qua đời. Trấn nhỏ đồ sứ rất nổi danh, bản triều khai quốc tới nay, đã đảm đương trọng trách "Phụng chiếu nung đồ cúng tế hiến lăng", có quan viên triều đình hàng năm trú đóng nơi đây, quản lý sự vụ. Thiếu niên không chỗ dựa, từ rất sớm đã là một diêu…
Triêu Dương trấn là một cái trấn nhỏ nằm dưới chân ngọn Triêu Dương - một trong năm ngọn núi của Tử Hà sơn. Bởi vì nó nằm dưới chân ngọn Triêu Dương nên cũng được lấy tên là Triêu Dương trấn. Chu vi của Triêu Dương trấn rộng chừng mười dặm. Khi màn đêm phủ xuống thị trấn, từng ngọn khói bếp bay lên…