Tiết tử: Anh cứng lên như thế mà không biết xấu hổ à? Khúc Quân và các đồng đội ngồi trong buồng phi cơ, bọn họ sắp nhảy dù thực hiện nhiệm vụ giải cứu hàng đầu. “Tôi có chút khẩn trương.” Đồng đội của Khúc Quân, Trần Đại Dũng nói. “Khẩn trương gì chứ? Không phải chỉ là đi tìm nhà vi khuẩn học đó…
Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú…
Sáng sớm, vừa bước chân ra cửa đã thấy nữ chính Thủy Tuyền đang cầm bịch bánh quẩy và gói sữa đậu nành đứng dưới tầng chờ sẵn. Cậu ta không có quan hệ huyết thống với anh trai – cũng là nam phụ trong truyện – Tề Thiên Thâm đang đứng bên cạnh, tay đút túi quần, mặt mày cau có. Thấy tôi chầm chậm…
1. Bạch Dương + Biệt danh: Bành Bạch, con cừu, cừu điên, Dương ca... + Giới tính: Nam + Tính cách: nóng nảy, bốc đồng, đầu óc đơn giản, ham chơi, gần gũi, vô cùng quậy phá, hay bày trò phá bạn bè. + Gia thế: con trai của chủ tịch công ty đào tạo các vận động viên quốc gia. + Bạn thân: Song Tử, Sư…
Ánh chiều tà óng ánh, chầm chậm nhuộm đỏ cánh cửa sổ phía tây phòng làm việc. Phòng làm việc vốn yên ắng bỗng trở nên rộn ràng. Ngày nào đến sát giờ tan làm đều như vậy. Lục Duy Chân gõ chữ cuối cùng vào bàn phím, nhấn tổ hợp phím “Ctrl+S” rồi thở phào nhẹ nhõm, ưỡn thẳng lưng nhìn đồng hồ, còn 10…
Người dịch: Giang Uyển Quỳnh. Nắng ấm mùa xuân nhẹ nhàng đẩy ra đám mây chỉ chừa lại một tầng mây mỏng. Trong thôn xóm nhỏ rộn ràng, nhốn nháo. Bụi cỏ xanh tươi ướt át lập lòe giọt sương trong suốt. Không giống chốn phồn hoa phức tạp, thôn xóm nhỏ này phải nói là thuần phác, thanh tịnh rất nhiều.…
Đô thành, thâm cung. Đêm, tối như vậy. Canh ba đã qua, yên lặng như tờ. Chính điện Ninh An cung, bóng người của cô gái ở dưới ánh sáng kéo rất dài rất dài, đứng dưới của sổ ngưng tụ nhìn chăm chú bầu trời gió tuyết thịnh nộ bên ngoài, cát mịn như gió tuyết đánh vào người cũng không cảm nhận được…
Kinh thành vào đông, rét lạnh thấu xương, đi đến đâu đập vào mắt cũng là một mảnh tiêu điều, Lâm Dao chỉ mặc một bộ quần áo lót trong bằng gấm ngồi ở trên ghế bành, biểu cảm trên khuôn mặt dần dần đông cứng lại. Nương tử mới khuôn mặt tươi trẻ tràn đầy sức sống như nụ hoa chớm nở, xinh đẹp vô cùng…
Tử Du có trách thì trách do cô nắm giữ quá nhiều cơ mật. Tên đội trưởng lên tiếng chế nhạo. Hắn trước kia trong tổ chức so về tài năng và chức vị đều đứng sau Tử Du nên sinh ra ghen ghét . - Hôm nay là ta chết ! Những biết đâu sau này ngươi cũng sẽ là ta của hôm nay. " Cô lạnh nhạt đáp lại bằng ánh…