- Mẹ! Con muốn ăn kẹo hồ lô. - Được rồi! Đây là hồ lô táo gai mà con thích nhất đây! *rầm....* Kim Tuệ Nhi giật mình thức dậy sau giấc ngủ dài, đầu óc cô bây giờ vẫn ong ong câu nói ban nãy của mẹ. Đưa tay lau đi mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt, Tuệ Nhi khua tay từ đầu giường qua bàn học để tìm cái…
*NỮ: _Vương Hải Anh ( sakura/nó): + tuổi: 17, là con lai VIệt_ Anh, bạn thân 3 đưa dưới + cao 1m 70. Dáng người cân đối chuẩn như người mẫu, IQ: 301/300 + gương mặt baby vs làn da trắng hồng tự nhên, đôi môi anh đào chúm chím, đôi mắt tím to tròn với mái tóc gợn sóng dài đến thắt lưng, chiếc mũi…
Mở đầu Đầu mùa xuân, sân sau Diệp gia. Giữa sân có một cái ao rộng, nước trong vắt thấy cả đáy, phản chiếu sóng nước lung linh. Bên cạnh ao có ba cây liễu xếp thành hình tam giác, là chính tay Diệp Kính Huy trồng lúc em trai Kính Văn về nước học tập, còn nói đùa ba gốc cây ấy đại diện cho ba anh em…
Người ta thường nói khi quá kinh ngạc, đầu óc con người sẽ trở nên trống rỗng, nhưng thật ra không phải như vậy, chẳng qua chỉ là mọi suy nghĩ đều chững lại mà thôi. Những lời vừa nghe, rồi những tình huống hiện tại, cứ đông cứng trong đầu anh. "Tsugumi, em có nghe không thế?" Shinji lo lắng nhìn…
Cảm xúc của Chung Lý đối với Đỗ Du Dư vô cùng phức tạp. Hồi còn tiểu học, bọn họ học cùng lớp với nhau. Chung Lý vô cùng thích tìm cậu nhóc kia chơi, mặc dù nhìn cả hai không có điểm gì tương đồng cả, nhưng tình bạn của lũ trẻ vốn không cần lý do. Đỗ Du Dư không hoạt bát, lúc nào cũng ăn mặc chỉnh…
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 🌸Trần Mai Diễm Chi (Nó): 16 tuổi. - Ngoại hình: *Như trên nhé*👆👆 - Gia thế: Là con gái rượu của tập đoàn Kỳ Phong chuyên gia bất động sản có tiếng trong nước lẫn ngoài nước…
Ngươi mà cũng có khả năng đi câu dẫn nữ nhân sao? Thật không thể chấp nhận được! Đối với người như ngươi thì không có gì đáng để tha thứ! . . . . . . “Không. . . . . . Không, đừng!” Nam nhân đột nhiên bật người dậy, mồ hôi trên trán từng giọt theo sống mũi mà chảy xuống, vài giọt đọng lại trên đôi…
Hoàng hôn nặng nề buông xuống, một trận gió lớn từ trong viện gào thét thổi qua, cuốn lên vô số lá vàng khô. Tại nha môn, bên trong thư phòng, một ngọn nến mờ nhạt cũng bị gió thổi hơi lay động. Tri phủ đại nhân vừa mới nhậm chức không được bao lâu đang cầm sổ sách cùng bàn tính, đang nghiêm túc…
Trong phân xưởng, tiếng ầm ầm điếc màng nhĩ như sắp nghiền nát tai người, trong hoàn cảnh ồn ào này, có một người, đang hết sức chăm chú nhìn phía trước, dường như hoàn toàn không bị quấy nhiễu. Mười ngón tay cậu đang nhanh chóng chuyển động trên màn hình thao tác màu xanh, thứ mà cậu vẫn luôn nhìn…