Có lẽ là từ năm 12 tuổi tôi bắt đầu không dám ngủ một mình ban đêm, giường tôi dựa vào cửa sổ không có màn che, mỗi khi ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi khắp giường tôi thì tôi sẽ nghe được giọng nói khe khẽ của một người phụ nữ: “Tần Vi, Tần Vi…”
Vệ Đình ở trên giường lăn một vòng, lấy ra đồng hồ báo thức dưới gối, híp mắt nhìn. Vừa lúc sáu giờ tối, như thế nào còn sớm vậy!
“Kít –“ theo âm thanh của tiếng phanh xe, một chiếc taxi dừng ở đầu ngõ. Người đàn ông ngồi bên trong nhận lấy tiền lẻ trả lại của lái xe, cẩn thận đếm lại một lần, lúc này mới cảm thấy yên tâm, chậm rãi mở cửa xe đi ra.
Tần Viêm miệng thổi kẹo bong bóng, nhanh chân chạy xuống lầu. Bởi vì trong nhà đang sửa sang lại, cậu không được dẫm phá hư sàn nhà mới, thế nên ba mẹ cậu liền bảo ra ngoài chơi, sau giờ cơm chiều mới được về.
Kiều Ứng từ nhỏ đã được đánh giá là thiên tài.
Lục Cận tay cầm trường kiếm, nghênh gió mà đứng. Mi mắt hơi rủ, đường nhìn dừng ở bên chân. Phủ phục dưới chân hắn là một con hồ ly tinh đực, run run rẩy rẩy, không ngừng dập đầu cầu xin: “Đại tiên tha mạng! Ta không bao giờ dám nữa!”
Năm Hà Bồi mười tuổi, cậu và Triệu Cẩn Ngôn đi xem bộ phim đầu tiên. Khi đó Hà Bồi vừa mới học cách đi xe đạp, tương đương hưng phấn, lượn đi lượn lại hết vòng này qua vòng khác trên sân bóng rổ trong tiểu khu, sung sướng như muốn bay lên.